Cầm chắc ấm nước sôi ùng ụng trong tay, tôi nhẹ nhàng từ tốn đổ xuống túi lọc.
Hơi nước bốc lên khỏi miệng ấm nước kèm theo những tiếng xì xì. Hương hạt cà phê mới xay dậy lên thoang thoảng và dễ chịu, bao phủ cả gian bếp này.
Dù chỉ là tự cảm nhận thôi, thì tôi cũng ý thức được rằng mình đã dần quen với việc này rồi.
Tôi đổ cà phê ra cốc, cho vào hai thìa canh đường nâu và uống thử. Cảm nhận độ ngọt cùng vô vàn mùi hương khác hòa quyện với nhau, tạo thành một hương vị làm tôi dễ chịu.
Hương mùa xuân bắt đầu len lỏi qua khung cửa thông gió để mở kia. Cây anh đào nho nhỏ đằng sau quán cũng đã mãn khai, và những khi vô thức nhìn lên cành cây, ta có thể thấy những cánh hoa đang đung đưa nhảy múa.
Đương lúc tôi đang nghiêng cốc cà phê và ngắm trời trông đất, Haizakura cất tiếng.
Một chiếc rổ đầy những hũ đường và cốc chén trên tay em. Em đang chuẩn bị bộ đồ ăn trước khi quán mở cửa.
“Tại nó có màu đào hả?”
“Ra thế.”
Hình nhân Tự hành hoạt động bằng dầu. Nhiều khi kem dâu cũng có thể trở thành nhiên liệu không chừng.
“Hoa đào ăn được đấy.”
“Cả cánh lẫn lá anh đào đều ăn được hết. Chúng ngọt vị như vani vậy.”
Em tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Haizakura nhanh tay cất rổ gọn gàng.
Rồi cứ thế hí hửng bước ra ngoài bằng cửa sau.
Qua khung cửa nhỏ kia, tôi để ý thấy hình như cây anh đào rung lắc có phần dữ dội hơn thì phải…
“Haizakura, đừng có ăn!”
Tôi cuống quýt cao giọng cảnh báo và chạy theo em.
Quả nhiên không kịp rồi.
Lúc này đây trong miệng Haizakura đã tọng đầy những chùm lá và hoa anh đào.
“Để nguyên thế thì ăn làm sao được…”
Rõ ràng khó mà nuốt trôi đống hổ lốn kia.
Nước mắt bắt đầu đọng trên vành mi em. Dù rằng thực tế đó chỉ là chất làm lạnh.
“Nào, nhổ hết ra. Có độc đấy.”
Đôi mắt đẫm lệ, Haizakura tái xanh mặt.
Tôi định bụng sẽ xoa lưng cho em, nhưng những gì tôi chạm được vào chỉ là chiếc cặp sách lạnh lẽo. Dù gì nó cũng có thể xem là cơ quan tiêu hóa, nên tạm thời tôi cứ xoa xoa chỗ đấy đã.
* * *
“Hừm hừm hừm…”
Karasuba-san đứng trước gương, liên tục xoa xoa má.
“... Ì hì.”
Cô khẽ nghiêng đầu và cười mỉm.
“Ừm, cười thế là được rồi.”
Xoay người một vòng để tà váy tung bay, cô tiến về phía này.
“Vậy hôm nay mọi người lại cùng cố gắng hết mình nhé!”
Tông giọng tươi vui của Karasuba-san vang vọng khắp cả sảnh.
“Vâng ạ!”
Tiếp sau đó là chất giọng năng nổ của Haizakura.
“Đã rõ.”
Gekka thì vẫn lãnh đạm như vậy.
“Chuẩn bị nguyên liệu cũng vừa xong.”
Tay siết chặt chiếc tạp dề, tôi xốc lại tinh thần.
“Trà quán Mèo Đen, mở cửa!”
Tiếng chuông cửa vang lên ngay tức thì.
Là vị khách đầu tiên của ngày hôm nay.
Tôi vội đưa tay che miệng Haizakura, để em nhè nốt những gì còn sót lại ra.
Giọng của các Hình nhân Tự hành, xen lẫn của tôi, cùng cất lên để chào đón vị khách ấy.
※ ※ ※
Vài ngày trôi qua.
“Buổi sáng thì ít nhiều gì cũng phải bận rộn chứ nhỉ…”
Kétt, chiếc ghế tròn phát ra âm thanh ghê tai.
Bên trong nhà bếp, tôi tranh thủ thời gian quan sát sảnh quán qua khung cửa sổ nhỏ.
Khách đến quán khá là thưa thớt.
Qua vài ngày làm việc ở đây, tôi nhận ra quán Mèo Đen chủ yếu là được khách quen tới ủng hộ.
Ví dụ như, quý ông đeo chiếc kính ánh bạc đang ngồi đọc sách bên cửa sổ đằng kia.
Vest đen và cà vạt đen. Ông ấy còn thường xuyên gọi cà phê đen.
Hôm qua ông ấy cũng tới, hôm kia cũng thế, thậm chí tôi còn có cảm giác ông lúc nào cũng ngồi đó.
Còn nhiều vị khách khác cũng như vậy, đến độ có bảo tôi nhận diện một ai đó thì tôi cũng làm ngay được.
Nhưng tôi lại không nhớ quán từng có vị khách nào tới đây lần đầu.
“Ấy, đã giờ này rồi à.”
Chiếc đồng hồ treo tường ngoài sảnh bắt đầu vang lên những tiếng
boong boong trầm đục.
“Vậy nghĩa là…”
Bàn tay tôi bất giác với tới chiếc tủ lạnh.
Sau khi lấy ra một tảng đá, tôi dùng dùi để đập nhỏ nó.
Tôi thả vào cốc khoảng hai-ba cục đá, khuấy lên và chiếc cốc đã bắt đầu ươn ướt.
Gekka đưa tôi tờ giấy gọi món qua khung cửa sổ nhỏ.
“Có liền.”
Biết ngay mà.
Liếc nhìn ra ngoài sảnh, tôi thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế, một tay cầm báo đọc.
Mũ phớt cùng quần ống loe. Cô gái này là một trong những khách hàng trung thành của quán. Có lẽ cô ấy là một ký giả, hoặc là luật sư biện hộ. Vào thời điểm này sau khi kết thúc công việc, cô ấy sẽ luôn gọi tea punch.
Tôi lấy ra ấm hồng trà đã được dầm trước táo, chanh và cam từ sáng. Đổ thêm chút đá vào cốc cho ngả nửa phần sang màu hổ phách. Cẩn thận đổ thêm chút soda, và cuối cùng là một lát chanh trang trí…
“... À đúng rồi.”
Đột nhiên tôi nảy ra một ý tưởng.
Tôi kiểm tra tủ lạnh, và xác nhận nó vừa đúng lúc ăn được.
Cúi đầu một cái, Gekka dọn món ra.
Tôi có chút lo lắng, nên phải hơi ló mặt ra khỏi nhà bếp để quan sát tình hình.
Cô bé nhẹ nhàng đặt cốc lên trên miếng lót.
Công việc tiếp khách ngoài sảnh chủ yếu là do Gekka và Haizakura đảm nhận. Trong đó thì, Gekka phục vụ chưa bao giờ có sai sót.
Nhưng vì vẻ mặt có phần thiếu thiện cảm, nên người tươi cười mọi lúc là Haizakura luôn được yêu thích hơn. Ngay lúc này em vẫn đang đứng cạnh tường, nhún nhảy theo điệu nhạc máy hát phát ra. Để ý thấy tôi ở bên này, em giơ tay vẫy nhẹ. Mái tóc màu anh đào của em cũng theo đó mà rung rinh.
“Ôi chà.”
Rời mắt khỏi tờ báo, cô gái kia cuối cùng cũng nhận ra.
“Có hơi khác với mọi khi thì phải?”
“Vì đang xuân sao?”
“Thế sao. Cảm ơn em nhé.”
Khẽ mỉm cười, cô ấy nhìn vào trong chiếc cốc.
“Cánh hoa anh đào trông đẹp ghê chưa.”
Bên trong cốc tea punch ngòn ngọt, bọt khí cacbon cuộn lại, đưa những cánh hoa anh đào nổi lên.
Và ngay khi cô ấy đưa bờ môi được đánh một lớp son mỏng kia lại gần ống hút…
“Hự!”
Haizakura ba chân bốn cẳng lao tới chỗ cô gái nọ.
Hệ quả khiến vị khách vô cớ bị sặc.
Em bắt đầu xoa lưng người ta.
Nghe thấy huyên náo, Karasuba đang tính toán thu chi ở quầy thu ngân cũng phải hộc tốc chạy tới xử lý.
Lại càng náo động hơn mất rồi.
Gekka lon ton bước tới chỗ tôi, chừng như đang tuyên bố mình chẳng hề liên quan.
Cô bé liếc mắt về phía nữ khách hàng nọ.
“Xin lỗi. Là lỗi của tôi… để tôi đi giải thích, ừm…”