Haizakura trở lại gian bếp.
Em xin lỗi, vẻ uể oải hiện rõ mồn một.
“À không, cũng tại tôi không giải thích rõ ràng nữa.”
Trên bàn làm bếp là một cái khay kim loại.
Những chiếc lá và chùm hoa anh đào đang được xếp thẳng hàng trên đó.
“Ừ. Tôi đã ngâm muối từ hôm kia rồi. Như vậy thì chúng ta có thể ăn mà không cần lo trúng độc nữa…”
Tôi đưa mặt lại gần và hít lấy mùi hương quyến rũ ấy.
“Đó, có mùi của mùa xuân đúng không?”
“Làm thế này thì ta có thể thêm vào trong hồng trà hay làm bánh kẹo đều ngon lắm—”
Tôi thử cho vào hồng trà, biến nó thành trà hoa anh đào.
Đang lúc cao hứng thì Karasuba-san bước vào.
Tay cầm khay, em thiểu não bước ra khỏi căn bếp.
“Ừm, xin lỗi… hình như mình vừa làm một chuyện thừa thãi rồi nhỉ…?”
Karasuba-san vẫn im lặng, hai tay khoanh lại.
Hình như cô ấy đang nghĩ ngợi gì đó.
“Mà cũng chẳng phải. Nếu nó nổi tiếng hơn… nếu nó trở thành chủ đề bàn tán thì khách hàng sẽ kéo đến đây đông hơn. Mọi người trong quán Mèo Đen đều đang cố gắng hết mình, bầu không khí ở đây cũng dễ chịu nữa… mình nghĩ nó xứng đáng được nhiều người biết đến hơn.”
Cô ấy lắng nghe từng câu từng chữ mà tôi giãi bày.
Và rồi, cô thở ra một tiếng, dài nhưng lặng lẽ.
“Đ-Được…”
Tôi đã tưởng cô ấy sẽ nổi nóng hơn thế, nên phản ứng này có chút không ngờ tới.
Đầu tiên thì, tôi đặt chiếc khay kim loại có chứa hoa anh đào vào lại trong tủ lạnh.
Karasuba-san cũng trở lại làm việc bằng cách chùi bóng bát đĩa.
Cô ấy đột nhiên hỏi.
Nghe kĩ ra thì đó giống như một câu tự vấn hơn là câu hỏi dành cho tôi.
“Chắc chắn sẽ nổi tiếng thôi!”
“Quả vậy,
Hình nhân Tự hành từng được sử dụng trong chiến tranh, có điều…”
“Nhưng! Mọi người ở quán Mèo Đen thì khác!”
Tôi khẳng định dứt khoát.
Đó là cảm nghĩ từ tận đáy lòng của tôi sau khi tiếp xúc với những cô gái này.
“Vậy nên mình sẽ phát triển thật nhiều thực đơn mới, mở rộng quán trà… Phải rồi, tận dụng chiếc piano đó đi. Mời nghệ sĩ về chơi chẳng hạn… À đúng rồi, nên có người hát theo nhạc đệm nữa. Nghe bảo nhà hát kịch quận Sáu mở cửa trở lại rồi, mà nếu để Hình nhân lên hát thì sẽ nổi tiếng lắm. Rồi ai cũng sẽ muốn nghe cho xem.”
Karasuba-san mỉm cười.
Không hiểu sao, trông cô ấy cơ hồ đang hoài niệm.
“Không sao, tức là…?”
“Bạn đang nói đến Haizakura sao?”
Cô khẽ đặt chiếc nĩa đã đánh bóng xong lên trên giá.
“A…”
Nụ cười của Karasuba-san có gì đó man mác buồn.
“...Đang được sửa sao?”
Khi bát đĩa đã được sắp xếp gọn gàng trên giá, cô ấy cẩn thận phủ lên chúng một chiếc khăn mới tinh.
Sau khi hoàn tất công việc, cô lắc nhẹ mái tóc đuôi ngựa rồi rời khỏi gian bếp.
Những cánh hoa anh đào nhẹ nhàng nổi lên trên mặt nước hồng trà.