Sau khi cẩn thận rửa sạch tay bằng xà phòng, tôi khoác lên mình chiếc áo sơ mi và tạp dề mới tinh. Tôi búi tóc gọn gàng bên dưới chiếc mũ, rồi nhìn tổng thể bản thân trước một tấm gương lớn. Cảm giác cũng ổn phết. Phải chi có cái mũ đầu bếp cao cao trăng trắng nữa thì hay, cơ mà thế nghe chừng xa xỉ quá.
Trong lúc tâm trạng còn đang phơi phới, chợt có ai đó gọi tôi từ đằng sau.
“Ủa?”
Nhưng khi tôi quay đầu lại thì thấy chẳng có ai cả. Lạ thật, tôi dám chắc vừa nãy có tiếng gọi mình mà…
“Oái!”
Giọng nói thốt nhiên phát ra từ phía dưới, khiến tôi bất giác lùi lại.
Ở đó là một Hình nhân cỡ nhỏ dạng trẻ em.
Khoác lên mình bộ kimono màu vàng chanh sặc sỡ với chiếc ruy băng đen rung rinh sau đầu, cô bé nhìn tôi bằng ánh mắt to tròn, khuôn miệng mím chặt và biểu cảm khó mà đoán định.
Ngữ điệu cộc lốc, như một quân nhân.
Phải rồi, Karasuba-san có bảo là trong quán hiện tại chỉ có ba Hình nhân làm việc. Haizakura, Karasuba, giờ thêm Gekka nữa là đủ.
“Em tới hướng dẫn tôi nhỉ, cảm ơn nhé…”
Cô bé khẽ gật đầu, rồi thoăn thoắt bước đi.
Chiếc cặp sau lưng cô bé có hơi quá khổ, lại còn được gắn thêm thứ gì đó như đôi cánh. Chừng như biết chúng sẽ vướng khi đi qua cửa gian bếp mà cô bé xoay người một chút trước khi bước vào.
Theo sau cô bé, tôi được dẫn tới một căn bếp khiêm tốn mà sạch sẽ.
Đặt giữa phòng là một chiếc bàn để nấu ăn, cùng với đó là hàng loạt mẫu chảo rán và dụng cụ làm bếp khác được treo trên tường. Chiếc bếp ga hẳn là hàng nhập khẩu kia, bất ngờ thay, còn được trang bị cả máy đun nước.
“Cho hỏi thực đơn quán mình như thế nào vậy?”
Mở ngăn kéo bàn bếp, Gekka lấy ra một quyển vở.
“Cảm ơn… chà, chi tiết thật…”
Lật qua từng trang vở, tôi nhận ra những dòng công thức này được viết bằng bút máy, rất chi tiết và cẩn thận. Đến những đoạn khó hiểu còn được thêm hình minh họa vào. Ai viết ra được những dòng này hẳn phải có tài viết lách đáng gờm.
“Thế này thôi đã là tốt quá rồi. Đáng để mình trổ tài lắm đây.”
“Nói vậy là… mình ít khách đến vậy cơ á?”
Từ chiếc cửa sổ nhỏ trong gian bếp, tôi quan sát một lượt sảnh quán.
Giờ vẫn chưa đến lúc mở cửa nên tất nhiên quán sẽ vắng rồi, nhưng ý cô bé hẳn là không thể lấp đầy hết ghế. Nghĩ lại thì, tôi mới đến quán Mèo Đen lần này là lần thứ hai, còn chưa biết lúc kinh doanh thì quán sẽ trông như thế nào nữa.
“Tôi cứ tưởng chỉ mỗi quán mình là có Hình nhân phục vụ, rồi là bầu không khí tốt thế này thì sẽ ăn nên làm ra lắm cơ.”
“Với những Hình nhân từng ra trận thì đúng là vậy.”
Có rất nhiều người sẽ bị gợi lại những ký ức đau thương khi tiếp xúc với Hình nhân.
“Nhưng Hình nhân quán mình đâu phải loại chiến đấu đâu, thế cũng chỉ là thành kiến thôi nhỉ.”
“Hả?”
Thấy cô bé đột nhiên nói vậy, tôi thử quan sát lại một lần nữa.
Dáng người nhỏ, chắc tầm trẻ con năm ba tiểu học là cùng. Đồng ý là trông cô bé rất điềm tĩnh, nhưng lại không tạo cho tôi cảm giác áp lực như những loại chiến đấu khác.
“À không… tại tôi thấy em không giống vậy lắm…”
Có khi nào cô bé có kỹ năng đặc biệt gì đó không?
“Mắt em bắn ra điện được à?”
“Hay bắn ra tia sáng từ miệng?”
“À, hay đôi cánh kia có thể gỡ ra ném, xẻ đôi kẻ địch như boomerang…”
Trong khi chúng tôi đang đối đáp như thế, chợt từ đâu phát ra tiếng bước chân như đang nhảy.
Haizakura: “Gekka-san, Usa-san! Có chuyện rồi ạ!”
Mái tóc lắc lư, Haizakura chạy tới chỗ chúng tôi.
“Có chuyện gì vậy?”
Haizakura: “Chỗ vứt rác bị đào bới lên rồi ạ!”
“Hả?”
Có khi nào… là kẻ gian?
Nếu vậy thì không khéo chỉ mình chúng tôi là chưa đủ đối phó.
“À không…”
Tôi liếc xuống Gekka.
Nếu Gekka là Hình nhân Chiến đấu thật, thì có lẽ…