“Vậy là em có khoảng một năm làm công rồi nhỉ.”
Tầng hai của quán Mèo Đen. Tại đó có một căn phòng tiếp khách nằm tách biệt nhờ một tấm ngăn làm bằng kính.
Tôi đang cố ngồi thẳng lưng mà mặt đối mặt với người ấy.
Bắt chéo đôi chân thon dài, người ấy đọc lướt qua tập hồ sơ để trên bàn, cũng là bản lý lịch mà tôi đã cẩn thận viết ra trên một tờ giấy mỏng theo phong cách cá nhân.
Mái tóc hơi xoăn được thắt thành búi ra sau đầu, tay phải thì cầm một cây bút máy. Tôi có thể thoáng thấy ánh mắt lạnh lùng của chị ta, và mỗi lần ngước nhìn đôi mắt tam bạch ấy là một lần tôi bị đau tim.
“Kakunoya-machi ở đây, ý em là chủ tịch của công ty sắt thép Kamikura ấy hả?”
“Chị biết rõ thật đấy.”
“Ngày xưa tôi từng tới đó rồi. Ông ấy là khách hàng quan trọng của quân đội mà.”
Chiếc ghế phát ra tiếng lạch cạch khi chị ta đứng dậy.
Tôi vô thức ngước nhìn. So với phái nữ thì chị ta cũng có thể gọi là cao ráo, hẳn một phần là nhờ việc chị ta đang đi giày da cao gót nữa.
“Okunomiya-san xuất ngũ từ lúc nào vậy ạ?”
“Chắc cũng phải ba năm gì đấy rồi.”
Okunomiya Otome. Một cựu quân nhân, giờ đây là bà chủ của quán Mèo Đen.
Đến điệu bộ bước đi đến cửa sổ của chị cũng tạo cho người ta một cảm giác quý phái đến nặng nề. Những quân nhân tôi từng biết đều khá là thô lỗ và cục mịch, hoàn toàn đối lập với hình ảnh trước mắt tôi giờ đây.
“Chắc… chị phải giỏi lắm ha?”
Hẳn là có cách hỏi khác mượt mà dễ nghe hơn, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại chọn cách ngốc nghếch nhất như thế này.
Otome: “Lý lịch quân sự của tôi chỉ dừng ở mức thiếu tá thôi.”
“Hahaa… cảm giác… có hơi phí phạm nhỉ?”
Otome: “Gì chứ, nghề quân nhân ngày nay đâu còn thịnh nữa.”
Hơi hạ khóe mắt xuống, chị ta cất tiếng cười, mang lại cho tôi một cảm giác bình tĩnh và an tâm.
“Vậy nên chị mới mở quán Mèo Đen?”
Otome: “Tôi đi làm nhiều việc kinh doanh khác.
Quán Mèo Đen này là tôi thừa hưởng từ một người bạn.”
Chị ta liếc mắt về mặt tường đằng sau.
Nơi ấy có treo bức ảnh chụp hình người chủ trước cùng rất đông Hình nhân.
Otome: “Nói thật quản lý chỗ này cũng mệt lắm, làm ăn chẳng sinh lời gì cả.”
“Không, chắc chắn nơi này sẽ nổi tiếng ạ!”
Otome: “Em nghĩ thế hả?”
“Vâng, chắc chắn.”
Otome: “Khả năng làm bếp của em thế nào?”
“Em đứng bếp rất nhiều lần rồi, dù không phải để kiếm sống.
Người ta thích đồ em nấu lắm. Em cũng có thể tiếp khách nữa.
Hồi nhỏ thì công việc đầu tiên em làm là bán cơm hộp ở nhà ga ạ.”
Otome: “Em được nhận.”
Y như vẻ ngoài của chị, Okunomiya-san quyết định rất nhanh gọn.
Otome: “Tính tình của em cũng được đấy. Từ giờ mong em giúp đỡ.”
Nói đoạn, chị đưa tay phải về phía tôi.
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra là chị ấy muốn bắt tay tôi.
“V-Vâng! Em sẽ cố hết sức làm việc ạ!”
Tôi nắm chặt lấy tay chị ấy bằng cả hai tay.
Những ngón tay thanh mảnh và tinh tế này thật khiến tôi không sao nghĩ chị ấy là một quân nhân cho được.
* * *
Sau khi cẩn thận rửa sạch tay bằng xà phòng, tôi khoác lên mình chiếc áo sơ mi và tạp dề mới tinh. Tôi búi tóc gọn gàng bên dưới chiếc mũ, rồi nhìn tổng thể bản thân trước một tấm gương lớn. Cảm giác cũng ổn phết. Phải chi có cái mũ đầu bếp cao cao trăng trắng nữa thì hay, cơ mà thế nghe chừng xa xỉ quá.
Trong lúc tâm trạng còn đang phơi phới, chợt có ai đó gọi tôi từ đằng sau.
“Ủa?”
Nhưng khi tôi quay đầu lại thì thấy chẳng có ai cả. Lạ thật, tôi dám chắc vừa nãy có tiếng gọi mình mà…