Trước giờ mở cửa, Trà quán Mèo Đen mang một cảm thức mênh mông và tĩnh lặng.
Cùng với chiếc quầy rộng rãi là bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn.
Mặt bàn đều được lau dọn và đánh bóng đến độ phản chiếu được ánh sáng phát ra từ những bóng đèn dây tóc treo trên tường.
Ở sâu bên trong còn có một chiếc đàn piano dạng đứng khá dễ thương.
Dưới tấm phủ nhung lấp ló lớp gỗ màu nâu anh đào bóng loáng.
Chiếc cốc và đĩa lót chạm vào nhau, tạo thành một tiếng
cạch.
Karasuba-san nghiêng ấm hồng trà vừa pha và rót cho tôi một cốc.
Thứ mùi dễ chịu, sảng khoái, thoang thoảng hương táo này thật sự kích thích mũi tôi.
“Xin lỗi nhé, để bạn phải chiêu đãi thế này…”
Tôi liếc nhìn về phía gian bếp.
Từ phía cửa vào tôi có thể thoáng thấy hình bóng Haizakura đang cần mẫn thái lát bánh mì với con dao trong tay.
“Hahaha… bạn nghe rồi à?”
“Vậy là giống mình rồi.”
Tôi cho đúng ba thìa cà phê đường vào cốc hồng trà, làm nó dậy lên một mùi hương khó cưỡng.
“Ấy, không cần để ý mình quá đâu.”
Cô ấy cười khúc khích, chiếc ruy băng trên tạp dề kia khẽ đung đưa.
Cô bước qua chiếc piano đứng và tiến tới chiếc máy hát đĩa đằng sau nó. Đoạn, cô nhẹ nhàng đặt kim lên đĩa, và rồi chẳng mấy chốc, một tiếng sáo du dương pha chút u sầu vang lên.
“... Chiếc piano này là ai chơi vậy?”
“Giá mà được nghe hát với đệm đàn sống thì hay phải biết nhỉ.”
Khi cuộc trò chuyện rẽ sang hướng đó, biểu cảm của Karasuba trông sao thật khó diễn tả.
Cô nhìn đăm đắm vào chiếc piano, nét mặt thoáng lộ vẻ sầu bi và hoài niệm.
“Hiện tại?”
Nhớ lại lúc vào quán, tôi có thoáng thấy tờ giấy gì đó dán lên tường. Đấy là tờ tuyển dụng nhân viên nhà bếp à?
Haizakura: “Usa-sa~~~~~~n!”
Haizakura phi ra từ phía nhà bếp.
Haizakura: “Xin hãy dùng sandwich nữa ạ!”
“Thôi thôi, tới mức này thì tôi không nhận đâu!”
Trước mặt tôi là một chiếc sandwich kẹp giăm bông và phô mai cơ bản.
Bên cạnh đó còn có một Haizakura đang cười rất tươi.
“Vậy thì, tôi xin phép nhé!”
Tôi mở miệng cắn một miếng thật lớn.
“...!”
Haizakura: “Myu! Ngài đang khóc đó sao?!”
Tôi rất mê đồ ngọt, nhưng lại cực yếu với đồ cay, nhất là cái cay xộc lên mũi như thế này.
Nhưng tôi không khóc chỉ vì lý do đó.
“Món này ngon lắm. Tôi nói thật đấy.”
Một mùi hương hồng trà quyến rũ, cùng với một bữa ăn nêm chút vị cay.
Âm nhạc du dương, cùng những nụ cười ngấm sâu vào trong lồng ngực.
Không gian này, quả tình vô cùng thoải mái.
“Karasuba-san.”
Vì thế mà tôi quyết định gọi tên tiền bối của Haizakura.
“Bạn có thể thuê mình làm việc ở đây không?”