Usami: “D-D-D-Dừng lại đi… tôi là…”
Usami: “Tôi là nhân viên nhà bếp ở quán Mèo Đen! Tôi chỉ mang cái bánh ngon lành kia tới thôi… K-Không có ý gì xấu đâu mà…!”
Usami: “...... Hơ?”
Sau khi tôi cố sống cố chết thanh minh, sự tĩnh lặng nối dài, và chẳng biết tự lúc nào sát ý sau lưng tôi đã biến mất không dấu vết.
Usami: “Đâu rồi…”
Một lần nữa, cô gái ấy lại biến mất như làn khói.
Usami: “Hii!”
Tôi còn đang nghĩ ngợi thì chợt, cô ấy lại xuất hiện ở góc phòng. Một tay cô đang cầm chiếc đĩa đựng bánh bông lan, tay còn lại khéo léo đâm chiếc bánh bằng dao và đưa nó lên miệng.
Usami: “M-Mình là Usami! Còn cậu là…”
Mang vẻ từng trải hơn hẳn Haizakura, cô ấy mỉm cười tinh nghịch. Hơi nước quyện theo hương ngòn ngọt bốc ra từ ống khói cô đeo sau lưng.
* * *
Để không đánh thức Haizakura, cả hai di chuyển sang phòng của tôi.
Hình nhân tóc bạc nọ vắt tréo đôi chân thanh tú sau khi ngồi xuống ghế.
Dáng uống trà của cô trông thật tao nhã. Mặc dù tôi là người pha.
Usami: “Chắc là khoảng ba tháng chăng? Mình cũng đã quen việc rồi.”
Đôi đồng tử đỏ quạch xoáy thẳng vào tôi.
Usami: “Táy máy là sao…?”
Usami: “M-Mình không có làm thế!”
Usami: “Ừ thì, đúng là Haizakura có dễ thương thật…”
Usami: “Ý mình không phải vậy mà…!”
Bằng cách nào đó tôi đã xoay xở phân trần với Retzel dù cô ấy đang kích động.
Usami: “Hơn nữa… Retzel-san có quan hệ thế nào với Haizakura vậy?”
Đây là nghi vấn tôi đã ấp ủ suốt từ nãy tới giờ.
Trong một thoáng, Retzel-san nheo mắt với vẻ hoài niệm, rồi cô bắt đầu kể lại theo hồi ức.
Usami: “Hình nhân bị bỏ rơi?”
Usami: “Chuyện đó… mình có nghe rồi. Cậu được chế tạo ở Lobelia. Vậy cậu, ừm, là tù nhân chiến tranh… hay gì đó à?”
Usami: “Sản phẩm thất bại…”
Usami: “Vậy cậu là Hình nhân thực nghiệm?”
Hức hức, điệu bộ của cô biểu đạt sự buồn rầu có phần cường điệu. Chắc một nửa là cô đang đùa.
Usami: “Tự ý á?”
Usami: “Cậu mới từ Lobelia về nước nhỉ.”
Usami: “Ra thế. Mình hiểu tình hình rồi.”
Ngẫm lại thì, tôi còn chẳng biết phải ứng phó ra sao lúc bị con dao lạnh lẽo đó kề ngay cổ.
Cô gái này hẳn phải có động lực và cảm xúc dứt khoát biết mấy để hành động như vậy.
Usami: “Hay là hôm nay ở lại một đêm đi.”
Usami: “Chắc cậu cũng muốn gặp Haizakura lúc tỉnh dậy lắm đúng không? Cả mọi người nữa…”
Usami: “Ơ?”
Usami: “Vậy, mai cậu sẽ lại tới chứ?”
Usami: “Retzel-san?”
Cô ấy quay gót và mở cửa sổ.
Rồi, y như lúc chúng tôi giáp mặt, cô ấy rời khỏi phòng một cách uyển chuyển như loài mèo, không gây ra dù chỉ một chút tiếng động.
Usami: “...... Cậu đâu cần phải ra vào bằng cửa sổ chứ…”
* * *
Haizakura: “Usa-san, Usa-san ơi, có chuyện rồi!”
Sáng hôm sau, tại Trà quán Mèo Đen.
Khi tôi còn đang sửa soạn trong phòng, đột nhiên những tiếng gõ cửa vang lên từng hồi.
Usami: “Sao thế, Haizakura?”
Chỉnh trang cổ áo bếp, rồi tôi đi ra khỏi phòng.
Đứng trước cửa phòng tôi là một thân ảnh nhỏ nhắn đang nhảy qua nhảy lại không ngừng.
Haizakura: “Xin hãy nhìn cái này đi ạ!!”
Trên tay em là một chiếc đĩa trắng bóc.
Usami: “Là cái đĩa nhỉ.”
Haizakura: “Là cái đĩa đấy ạ! À mà không, bây giờ nó chỉ là cái đĩa thôi nhưng mà~”
Bờ má em phồng lên với vô số vụn bánh dính trên đó.
Haizakura: “Lúc em tỉnh dậy thì đã có một cái bánh bông lan đặt cạnh giường từ hồi nào rồi! Nó mềm mềm, rồi còn có đậu đen nữa, nói chung là ngon lắm luôn ạ!”
Usami: “Vậy nên em khoắng sạch rồi nhỉ?”
Haizakura: “Vâng ạ! Ưm, vậy chỗ Usa-san có đặt cái bánh nào không ạ?”
Usami: “Chỗ tôi thì không có, nhưng em thấy ngon là được rồi. Tôi vui lắm.”
Haizakura: “Myu?”
* * *
Haizakura: “Vậy cái bánh bông lan đó là do Usa-san làm ra ha?”
Hai chúng tôi cùng xuống nhà bếp.
Haizakura cẩn thận lau sạch chiếc đĩa và gật gù vẻ đã tỏ tường.
Usami: “Là vậy đấy. Tôi làm xong món ngon nên đem chia cho em, cơ mà em ngủ mất tiêu rồi.”
Haizakura: “Em xin lỗi vì đã không ăn với ngài được…”
Usami: “Không sao đâu, đằng nào tôi cũng chạm trán một người thú vị.”
Haizakura: “Chạm trán ấy ạ?”
Usami: “Thật ra, tôi đã gặp Retzel-san rồi đấy.”
Haizakura: “Retzel-san…”
Nghe những lời tôi nói, Haizakura trầm ngâm một hồi, sau đó em khẽ nghiêng đầu.
Usami: “Ban đầu có hơi đáng sợ thật, nhưng nói chuyện một hồi tôi thấy cô ấy là người thấu tình đạt lý. Cô ấy cũng đã ăn bánh rồi, còn khen ngon nữa, với lại…”
Haizakura: “Vậy ạ, vậy ạ.”
Tôi chưa nói dứt câu thì Haizakura mỉm cười.
Haizakura: “Retzel-san này, là bạn của Usa-san ạ?”
Usami: “Hả?”
Haizakura: “Hơ, vậy là em sai ạ? Hay là đồng nghiệp…”
Usami: “Không không, không phải thế, là Retzel ấy… Em không nhớ à?”
Haizakura: “Myu myu myu, là người em đã gặp ở đâu đó sao… Em rất xin lỗi, nhưng em chẳng thể nhớ nổi ạ…”
Em áy náy xin lỗi tôi.
Karasuba: “Haizakura, ra sảnh giúp chị nào.”
Haizakura: “Vâng, em ra ngay đây ạ!”
Nghe Karasuba-san gọi, em chạy ngay ra khỏi bếp.
Karasuba: “Usa-san, bánh bông lan của ngài ngon lắm đấy. Nếu là món đó thì có thể phục vụ… Usa-san?”
Tôi vẫn chưa định thần lại trước những gì Haizakura vừa nói.
Đôi mắt tôi vẫn nhìn về phía em đầy vẻ ngờ vực.
Usami: “... Karasuba-san này.”
Karasuba: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Tôi đánh bạo nhờ vả Karasuba-san, mặc cho cô ấy hẵng còn ra chiều hoang mang.
Usami: “Cậu có thể… liên lạc với Retzel-san không?”