Prima Doll Encore
05-01: Hình nhân ngoại quốc (1)

Hôm nay Hoàng Đô đổ mưa.

Bầu trời đã kéo mây suốt cả sáng, đến trưa thì bắt đầu lâm râm trên con đường lát đá cuội, và tận bây giờ khi màn đêm buông xuống, mưa vẫn chưa tạnh.
Đương nhiên rồi, vì đang là mùa mưa mà.

Trà quán Mèo Đen vừa mới đóng cửa. Sau khi lau dọn bàn sạch sẽ, tôi để ý thấy trán mình lấm tấm mồ hôi. Thi thoảng những cơn gió mát chui qua khe cửa sổ để mở kia thổi vào trong quán mang theo phong vị dễ chịu. Chano thì đang chú tâm rửa mặt nơi góc quán.

Karasuba: “Lalala~la~lala~♪ La~lalala~♪”

Người đang vừa ngâm nga vừa hót rác trên sàn là Karasuba-san. Vì luôn mang biểu cảm nghiêm túc nên vẻ cao hứng cô ấy đang bộc lộ ra đúng thật là hiếm có. Nghĩ lại thì, suốt cả lúc làm việc cô cũng toàn cười.

Karasuba: “Lalala~lala~♪”

Lại còn tạo nhịp bằng đế giày và xoay người một cú thật hoa mỹ.
Càng lúc càng lạ. Vì trời mưa không ngớt nên khách hàng chẳng có mấy mống, đồ ăn thì nhanh hỏng, mà tóc thì khó mà chải cho đẹp nổi.

Usami: “... Bộ hôm nay có gì đáng mừng à?”
Houkiboshi: “Hì hì hì… thật ra là thế này…”

Houkiboshi-san lên tiếng trong lúc đang dở tay thu dọn chum đường bên cạnh tôi. Hình như hôm nay chị ấy được nghỉ ở quán nhậu nên sang quán Mèo Đen phụ việc, và cũng để hỗ trợ tôi luyện nấu nướng nữa.

Houkiboshi: “Hình như ông chủ trước sắp về nước á.”
Usami: “Ông chủ trước nghĩa là…”
Houkiboshi: “Đúng, là người đã sửa Kara-chan và tụi mình á. Đó giờ ngài ấy ở bên Đại lục hoài à—”
Usami: “Okunomiya-san có nói em nghe rồi. Altaria phải không ạ?”
Houkiboshi: “Là Lobelia cơ.”
Usami: “Hở?”

Trong vô thức, tôi dừng tay quét dọn mà ngẩng mặt lên.

Usami: “Ý chị là, Lobelia đó ấy ạ?”
Houkiboshi: “Đúng, là Đế chế Lobelia đã chiến tranh với chúng ta su~~~ốt 36 năm qua ấy.”
Usami: “Em không biết luôn đấy… Tới đó được ạ?”
Houkiboshi: “Chiến tranh đã kết thúc rồi, nhưng xem ra cũng chẳng thuận lợi lắm đâu~ Có điều đó chỉ là một cuộc trao đổi kỹ thuật trong hòa bình thôi nên…”
Usami: “Nên mới đi được đấy nhỉ.”
Houkiboshi: “Nghe đâu ngài ấy phải dùng đến vài mánh khóe lẫn tay trong để xoay được một suất đi đấy.”
Usami: “Ha ha ha, nghe lớn gan quá nhỉ.”
Houkiboshi: “Ngài ấy là kiểu người một khi đã quyết chí rồi thì khuyên can đến mấy cũng bằng thừa.”
Usami: “Nhưng chắc Karasuba-san đã phải lo lắm đấy nhỉ. Mong là anh ấy trở về bình an vô sự.”
Houkiboshi: “Chắc chắn là sẽ không vấn đề gì đâu. Ngài ấy có dẫn theo Retzel mà.”
Usami: “Retzel…”
Houkiboshi: “Cô bé ấy, là Hình nhân Tự hànhAutomata sản xuất tại Lobelia mà.”

Đương lúc tôi nói chuyện với Houkiboshi-san, chuông cửa chợt vang lên một tiếng leng keng.

Haizakura: “Em về rồi ạ!”

Người vừa trở về là Haizakura.
Em gấp cái ô lại để nước mưa chảy xuống.
Vừa đi làm việc vặt về, em lập tức tới chỗ bà chủ là Okunomiya-san.

Usami: “Em bị ướt trên đường về hả?”

Tôi tạm đưa em một cái khăn lau người.

Haizakura: “Em có mượn guốc đi mưa rồi nên không sao hết ạ. Còn có chuyện kinh khủng hơn cơ!”
Usami: “Hở? Là chuyện gì thế?”
Houkiboshi: “Mưa rơi vào cặp em hả? Thế thì lát phải kiểm tra cho chắc…”

Trước những lời của Haizakura, Houkiboshi-san cũng tham gia.

Haizakura: “Dạ không, em đã cuộn giấy dầu rồi nên không sao đâu ạ.”
Usami: “Vậy chuyện kinh khủng là chuyện gì thế?”
Haizakura: “Hình như đang có một vụ Hình nhân Cơ khíMechanica bị mất kiểm soát đấy ạ!”

Nghe đến đây, Karasuba-san giật mình phản ứng.

Karasuba: “... Em nói gì cơ?”
Haizakura: “Nghe đâu quận Hai đang hỗn loạn lắm đấy ạ.”
Karasuba: “Lẽ nào là, Hình nhân Cơ khíMechanica loại chiến đấu? Nhưng mà, loại đó đã…”
Haizakura: “Dạ không, chỉ to cỡ này… tầm cỡ một chú cún thôi ạ!”
Usami: “... Cún?”

Tôi khó mà tưởng tượng nổi.
Hình nhân Cơ khíMechanica mà tôi biết, là loại Hình nhân phục vụ trận mạc tạo cảm giác uy nghi và nặng nề. Thể theo hiệp ước đình chiến thì việc sản xuất và vận hành chúng đã bị cấm. Ngay sau khi chiến tranh kết thúc, vì người ta quản lý chúng chưa đủ chặt nên đã dẫn đến hàng loạt sự cố, và phải tới gần đây vấn đề này mới có đối sách triệt để.

Houkiboshi: “Đấy chắc là Hình nhân thế hệ thứ tư chuyên dụng để chở hàng, [Gintarou] rồi ha?”
Karasuba: “À, hóa ra là thế.”
Usami: “Còn có thứ như vậy nữa hả?”
Karasuba: “Đó là Hình nhân được chế tác để khuân vác hành trang lên các vùng núi đấy ạ. Trông đúng là cũng hơi giống chó thật. Nhưng nó làm gì có khả năng chiến đấu…”
Houkiboshi: “Nhưng vẫn có mã lực, nên tựu trung lại là vẫn nguy hiểm lắm đó.”
Haizakura: “Myu! Em sợ quá!”
Karasuba: “... Tội cho nó thật.”

Theo lời Karasuba-san và Houkiboshi-san, gọi đó là Hình nhân mất kiểm soát cũng không chính xác lắm.
 Hình nhân Cơ khí Mechanicakhông thể hành động mà không có mệnh lệnh. Có nhiều trường hợp thiết bị đầu trên nhập nhầm mệnh lệnh, hay mệnh lệnh từng nhập chưa được hủy. Những lúc như thế thì nhìn từ ngoài vào sẽ thấy chúng hành động vô cùng khó hiểu. Những trường hợp như vậy được gọi là [mất kiểm soát].
Có lẽ vụ việc [Gintarou] này cũng thế, khi mà vẫn còn mệnh lệnh vận chuyển nào đó chưa được hủy. Rồi tình cờ ai đó lại tìm ra nó và khởi động vì thấy của lạ, thế là thành cơ sự như bây giờ đây…

Karasuba: “Mọi người cẩn trọng nhé. Tốt nhất là không nên đi ra ngoài vào ban đêm nhiều quá.”
Houkiboshi: “Mình… giờ phải về chỗ quán nhậu thì…”
Karasuba: “Nếu là Houkiboshi thì chắc không sao đâu nhỉ?”
Houkiboshi: “Lo lắng cho mình chút đi mà~”

*       *       *

Sau khi quán đóng cửa được một lúc, Houkiboshi-san vẫn ở lại cùng tôi luyện tập.
Quả nhiên chờ nó nướng xong thì muộn quá rồi, nên chị ấy quyết định cùng tôi cho nguyên liệu vào bếp nướng rồi về. Tôi thấy hơi lo về vụ việc mất kiểm soát kia, nhưng Houkiboshi-san thì có vẻ chẳng bận tâm lắm. Đúng như Karasuba-san nói, nếu là Houkiboshi-san thì chắc… sẽ không sao đâu.

Usami: “Rồi rồi, có vẻ ổn đấy.”

Tôi mở cửa bếp nướng, tức thì mùi hương ngòn ngọt lan tỏa khắp căn bếp. Trong cái khuôn bánh hình chữ nhật, một thứ chín vàng đang phồng lên. Khi tôi lấy ra và đặt lên trên bàn, nó nảy nhè nhẹ và từ từ nhả hơi. Đến chừng tôi dùng dao cắt bánh để cắt nó ra thì…

Usami: “... Ồ.”

Tôi bất giác thốt lên một tiếng thán phục. Bên trong chiếc bánh bông lan là một màu vàng óng đẹp mắt, và mặt đáy thì đầy những hạt đậu đen (không phải nho khô đâu). Trông khó mà chê vào đâu được. Cắt một miếng nóng hôi hổi ăn thử, nó ngon đến độ khiến tôi suýt thì nhảy cẫng lên.

Cái này sẽ bán được.

Ăn cùng cà phê là chuẩn bài, chắc hẳn mọi người đều sẽ đồng tình. Tôi nhanh nhẹn cắt chiếc bánh thành nhiều phần nhỏ, và chia nó vào nhiều đĩa nhỏ. Tôi muốn san sẻ khối cảm xúc này với mọi người. Chỉ cỡ tầm này thì Hình nhân có thể ăn hết được ngon lành. Cân nhắc xem nên rủ ai trước, tôi ngay lập tức nghĩ tới em ấy.

*       *       *

Usami: “Haizakura, còn thức không em?”

Tôi thử gõ cửa, song chẳng thấy ai trả lời.
Em ấy có trong phòng không nhỉ? Tôi tự hỏi, đoạn dùng tay thử mở hé cửa rồi gọi.

Usami: “Ây chà… ngủ mất rồi à…”

Liếc vào trong phòng, tôi thấy một đôi chân trắng nõn mảnh mai.
Haizakura đang nằm trên giường, hai tay em đặt lên bụng. Đôi mắt em nhắm nghiền và khuôn mặt em đang ngủ mới thanh thản làm sao. Nói cho chính xác thì không phải em đang ngủ, mà chỉ đang ngắt điện và bước vào trạng thái ngừng hoạt động tạm thời thôi. Hình như là cơ quan lý luận của em không phù hợp để hoạt động trong một thời gian dài, nên em vẫn cần nghỉ ngơi như một người bình thường.

Usami: (Cũng mất công làm rồi, thôi đành để đây vậy.)

Đặt một cái khăn phủ lên trên là không lo bánh bị khô. Houkiboshi-san cũng bảo thứ này ăn nguội vẫn ngon mà. Vậy nên tôi bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt chiếc đĩa lên trên bàn.

Usami: “.......”

Tôi nhìn sang Haizakura.
Trong căn phòng tối mịt này, chỉ có ánh trăng là soi sáng khuôn mặt em. Khuôn mặt khi ngủ của em ngây thơ quá đỗi, chẳng khác nào con nít. À không, có lẽ Haizakura thật sự là trẻ con không chừng. Những chuyện quan trọng thì em không sao nhớ nổi, nhưng những gì bản thân trân trọng thì em lại nhớ rất rõ.
Kỳ lạ thay tôi chợt muốn vuốt ve mái tóc mềm mượt đó, thế rồi tôi vô thức vươn tay ra.
Cơn gió mát lạnh thổi qua, làm tóc mái em khẽ đung đưa.


Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Đến chừng tôi nhận ra, chẳng biết cửa sổ đã mở tự lúc nào và rèm cửa đang tung bay theo gió. Giọng nói tôi vừa nghe chẳng phải của tôi hay của Haizakura, huống chi những Hình nhân khác trong quán…


Khoảng không bên cửa sổ nơi ánh trăng soi chiếu, có một bóng đen di động uyển chuyển như loài mèo.
Mái tóc ánh bạc suôn mềm buộc hai đuôi bằng nhau. Đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng về phía tôi.
Usami: “... Hơ?”
Trong lúc tôi đang thầm nghĩ, thì thoắt một cái, cô gái đã biến mất.
Ngỡ như ngay từ đầu cô đã không có ở đó rồi vậy.
Rốt cuộc chuyện mới nãy là sao…?


Usami: “Hii?!”

Còn chưa nhận thức được sự thể thì đã có thứ gì lạnh toát kè vào cổ tôi rồi.
Ai đó đang đứng ngay sau lưng tôi.
Những ngón tay mềm mại bọc trong găng tay, đang cầm theo… một con dao sáng loáng tỏa ra hàn khí.


Kịch bản: Okano Touya ‧ Minh họa: Maroyaka ‧ Lồng tiếng: Kitou Akari (Retzel)
Người dịch: Tennouji Akane ‧ Hiệu đính: Minata Hatsune