Từ đó đến nay đã được một thời gian—
Bầu trời trong xanh không có lấy một gợn mây.
Chùm tia Mặt Trời xuyên qua cửa sổ, rọi sáng nền sảnh quán Mèo Đen.
Bóng nắng và khoảng râm tạo nên bởi ánh Mặt Trời tôn lên cảm quan tân thời cho quán.
Dù vậy, bài hát vọng ra từ chiếc máy phát nhạc vẫn thanh bình quá đỗi.
Một không gian nơi động và tĩnh cùng hiện hữu, quả đáng để bỏ thời gian ra ngồi nhàn nhã.
Karasuba-san mở cửa quán, chào đón những vị khách ghé thăm.
Haizakura: “Quả nhiên là vẫn như mọi khi nhỉ.”
Usami: “Ừ, vẫn như mọi khi ha.”
Từ trong gian bếp, tôi và Haizakura cùng quan sát Karasuba-san, người đang tiếp khách cùng nụ cười tươi tắn trên môi như mọi khi.
Cứ như vẻ dao động hôm nọ nơi cô chẳng khác nào trò lừa gạt.
Gekka: “Karasuba ý thức được trách nhiệm bản thân là người quản lý của quán Mèo Đen hơn ai hết, nên trong công việc chị ấy vẫn sẽ hành xử như bình thường thôi.”
Gekka đặt đĩa xuống bàn, rồi quay lại gian bếp mà nói với chúng tôi.
Haizakura: “Giỏi thật đó. Em thì chỉ vừa nghĩ xem nên cho món gì vào thực đơn thôi đã hoa mắt chóng mặt rồi…”
Usami: “E-Em phiền não tới vậy luôn hả?”
Haizakura: “Vâng… hôm qua em thức cả đêm, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra gì nổi ạ.”
Usami: “Em xem qua quyển công thức tôi giữ chưa? Tạm thời cứ nghĩ món gì đấy không có trong đó xem.”
Haizakura: “Đúng rồi ha. Quả nhiên là quán vẫn muốn khách hàng được ăn món gì đó mới nhỉ…”
Haizakura: “!!?”
Usami: “???”
Gekka: “!?”
Karasuba-san ló mặt vào bếp, nhìn bọn tôi với một nụ cười nghiệp vụ và đưa tôi tờ đơn gọi món.
Nếu là mọi ngày thì cô ấy đã vào mắng bọn tôi một trận rồi, đằng này lại mỉm cười thế kia, làm cho cả tôi với Haizakura và đến cả Gekka đều phải nghiêm mặt lại.
Usami: (Như mọi khi… nhỉ?)
Haizakura: (Chị ấy đang cười… mà sao đáng sợ quá đi…)
Gekka: (Tốt nhất là phải quay lại làm việc ngay.)
Chúng tôi thì thầm với nhau, nhất loạt gật đầu và trở lại với công việc của mình.
Haizakura: “Zạ?!”
Nghe gọi, Haizakura liền bật thẳng lưng và đứng yên không nhúc nhích.
Haizakura: “E-Em cảm ơn chị ạ!”
Haizakura: “Em muốn truyền tải cảm xúc gì… sao?”
Vừa nghe lời khuyên cho món ăn mới, tôi vừa đứng trước bếp lửa chuẩn bị làm món nui vừa được gọi.
Sợi mì đã để qua đêm trong tủ lạnh, sau khi trụng nước sôi thì trộn với thật nhiều phô mai, rồi tiếp đó thêm vào hành xào và sốt cà chua.
Usami: “Ờ… vậy cái món nui sốt cà chua này là ai đề xuất thêm vào thực đơn thế?”
Tôi hỏi Karasuba-san trong lúc đang đưa chảo.
Usami: “À, bảo sao quân nhân gọi món này nhiều thế.”
Haizakura: “Umyumyumyu~ Món ăn mà em muốn truyền tải~... myu…”
Haizakura: “Vâng! Em sẽ cố gắng hết sức ạ!”
Karasuba-san đã trở lại làm Karasuba-san thường ngày.
Luôn đưa ra những lời khuyên đúng đắn dành cho Haizakura.
Và dùng cách diễn đạt dễ hiểu để em có thể tự tìm ra đáp án cho bản thân.
Không hổ danh là người chỉ đạo của Trà quán Mèo Đen.
Usami: “Hở? Oái! Chết dở!!”
Rốt cuộc thì tôi lại quá chú tâm vào câu chuyện của Karasuba-san mà quên béng mất mình đang nấu ăn.
Kết quả là món nui bị cháy dính chảo, và từ đó bốc khói nồng nặc.
Usami: “Cái này… chắc sẽ là bữa trưa của mình rồi…”
Haha… tôi cười, đầy bất lực.
* * *
Lại tua đến vài ngày sau.
Hết trưa rồi đến chiều tà, Trà quán Mèo Đen đã có một ngày làm việc trơn tru.
Những vị khách quen thân lại đến, gọi những món như mọi khi và trải qua một khoảng thời gian chẳng thay đổi gì.
Haizakura phấn đấu hết mình để chạy bàn trong khi vẫn không ngừng suy nghĩ về món ăn mới.
Đến cả lúc bê đĩa, thỉnh thoảng mặt em lại sáng bừng lên như vừa nảy ra gì đó.
Nhưng ngay sau đấy em sẽ lại lắc đầu và quay sang nghiền ngẫm một ý tưởng khác.
Gekka thì vẫn phục vụ khách theo một nhịp độ riêng, với sự chuẩn xác khỏi phải bàn tới.
Còn về phần Karasuba-san…
Thời gian càng trôi, nụ cười trên khuôn mặt cô càng khó giữ.
Hễ khuất khỏi tầm nhìn của khách hàng là cô lại thở ra một hơi thật dài.
Dạo gần đây cô lúc nào cũng như thế.
Cái công việc ban đêm đó mệt mỏi đến mức nào vậy…?
Gekka: “Có khách gọi món đây.”
Usami: “Cảm ơn em nhé. Ờm… hoa quả thập cẩm? Hiếm thấy ai gọi món này nhỉ.”
Thường thì thực khách hay gọi parfait hay sundae làm từ kem hơn.
Còn đĩa trái cây này ít khi được dọn thành món.
Chỉ đơn giản là gọt hoa quả rồi trang trí lên đĩa thôi, và vì dùng khá nhiều trái cây nên giá của nó đương nhiên cũng chát hơn các món khác.
Hơn nữa, cách gọt cũng tương đối đặc thù, nên vừa hay đây cũng là dịp để tôi thực hành kỹ năng dùng dao của mình.
Usami: “Rồi, thử xem nào.”
Tôi lấy ra con dao nhỏ từ giá để dao và chuẩn bị hoa quả.
Tôi bào vỏ táo theo hình chữ V rồi cẩn thận tỉa gọt đi một chút, sau đó tôi thái sợi vỏ cam, buộc lại thành hình ruy băng.
Tôi gọt theo đúng trình tự minh họa trong quyển công thức.
[Mẹo khi cắt là làm theo nhịp á ♪], bên cạnh còn có một cái ghi chú như vậy.
Usami: “Nhân tiện, ai là người đề xuất món này thế?”
Gekka: “Là Karasuba.”
Usami: “Karasuba-san ấy hả?”
Gekka: “Chị ấy đề xuất món này từ thực đơn của một cửa hàng mình từng chịu ơn, vì muốn lưu giữ những kỷ niệm tại nơi đó.”
Usami: “Chà, một món ăn hoài tưởng nhỉ.”
Đáy mắt Karasuba-san biểu lộ vẻ khó xử.
Liệu có phải ký ức cô ấy lưu lại trong món ăn ấy chẳng vui vẻ gì cho cam?
Gekka: “Karasuba hồi đó cương quyết lắm đấy.”
Hơi nước phun mạnh ra từ cột ống khói sau lưng Karasuba-san.
Khuôn mặt cô ửng đỏ, chắc là do nhiệt vẫn chưa kịp thoát đi hết.
Gekka: “Để duy trì quán Mèo Đen, chị ấy đã rất nỗ lực.”
Gekka nhìn Karasuba-san bằng ánh mắt nghiêm trang.
Trà quán Mèo Đen cũng có lịch sử của riêng nó.
Sau khi chiến tranh kết thúc, để có thể giúp ích cho con người, để có thể tìm ra một chốn thuộc về mới, các Hình nhân Tự hành đã phải cố gắng hết sức.
Thay vì chờ đợi ai đó cầm tay chỉ vẽ, họ đã tự bước tiếp trên con đường mình đã chọn.
Những món ăn được đưa vào thực đơn Trà quán Mèo Đen bây giờ đây, hẳn đều lưu lại phần nào vết tích năm xưa không chừng…
Gekka: “Vậy nên, cứ mỗi lần món hoa quả thập cẩm này được gọi là tôi lại nhớ về khi ấy.”
Gekka nhắm mắt lại, tay đặt lên ngực.
Gekka: “Karasuba đáng yêu ngày nào…”
Hơi nước cứ thế cuồn cuộn tuôn ra từ ống khói sau lưng Karasuba-san.
Gian bếp chẳng mấy chốc bị bao phủ trong cái mùi ngòn ngọt của sữa lắc bơ đậu phộng.
Usami: “Oái oái oái! Phù, hoa quả thập cẩm đã xong!”
Tôi đặt chỗ hoa quả đã được gọt sao cho thật đẹp mắt lên một chiếc đĩa trắng và cầm lên bằng cả hai tay.
Gekka: “... Tạm thời lánh nạn.”
Cô bé ló mặt ra từ cửa sau ở một góc gian bếp.
Usami: “Haha, đành nhờ cậu vậy.”
Ngay khi nhận đĩa hoa quả từ tay tôi, Karasuba-san mau mắn đưa đến tận bàn cho khách.
Quan sát bờ lưng thẳng tắp kia, tôi chợt nghĩ tư thế của cô ấy trông mới đẹp làm sao.
* * *
Karasuba-san vừa tiễn vị khách cuối cùng của ngày hôm nay.
Như mọi khi, tấm lưng thẳng thớm ấy đang cúi một góc chính xác chẳng khác nào dùng thước đo đạc.
Otome: “Rồi, giờ thì đến lượt tôi kiểm tra sổ sách nhỉ.”
Vừa nghe giọng Okunomiya-san, bờ vai Karasuba-san giật nảy.
Gekka: “Để tôi lau dọn sảnh với cất bảng hiệu cho.”
Haizakura: “Karasuba-san, chị đi đường cẩn thận ạ!”
Đôi mắt Karasuba-san khi trông ngược về phía bọn tôi qua vai chẳng còn chút sinh khí nào.
Sau khoảng nửa tiếng từ khi Karasuba-san rời đi…
Công tác đóng cửa quán Mèo Đen đã hoàn tất, từ giờ trở đi là thời gian tự do.
Haizakura vốn bình thường vào giờ này đã về phòng riêng rồi, hôm nay lại chưa chịu rời sảnh.
Ngồi ở một góc xa tít trong quán, em săm soi bảng thực đơn của Trà quán Mèo Đen, lại còn vừa chau mày vừa rên rỉ.
Usami: “Sao thế, Haizakura?”
Haizakura: “A, Usa-san. Thực ra thì, em vẫn đang phân vân về món mới ạ.”
Usami: “Nếu em không chê thì cứ thảo luận với tôi này.”
Tôi cười, ngồi mặt đối mặt với Haizakura.
Haizakura: “Cả ngày nay lúc làm việc em đã suy nghĩ rất nhiều.”
Nói đến đó thì chợt em ngẩng mặt lên.
Haizakura: “Đ-Đúng là em có suy nghĩ hơi nhiều, nhưng em vẫn tập trung vào công việc đấy ạ!”
Usami: “Haha, không sao. Tôi thừa biết là Haizakura làm việc gì cũng nghiêm túc mà.”
Của đáng tội, chuyện nào cũng khiến em phải hao tâm tổn trí.
Ai cũng biết đó là ưu điểm, đồng thời là khuyết điểm của Haizakura.
Usami: “Thế, em nghĩ về món ăn đến đâu rồi?”
Haizakura: “Vâng, em muốn mọi người được tận hưởng thật nhiều món ăn và đồ uống ngon lành ạ!”
Usami: “Ừ.”
Haizakura: “Vậy hay là, mình sẽ sắp đủ các loại thức ăn đồ uống lên một cái bàn để mọi người tự do chọn món mình thích… ngài thấy thế nào ạ?”
Usami: “Cái đấy gọi là buffet nhỉ. Nghe cũng vui đấy, nhưng vậy thì hình thức phục vụ sẽ thay đổi mất…”
Tôi gãi má cười khổ.
Usami: “Haizakura thích thấy nụ cười của khách hàng vào lúc nào nhất?”
Haizakura: “Nụ cười của khách hàng ấy ạ? Để em xem…”
Haizakura đặt ngón tay lên thái dương mà trầm tư thật sâu.
Haizakura: “... Là lúc họ thấy mãn nguyện, chăng?”
Usami: “Mãn nguyện?”
Haizakura: “Vâng! Là… nụ cười của họ lúc ăn đồ ngọt sau khi dùng bữa ấy ạ.”
Usami: “Cứ ăn tráng miệng với đồ ngọt là cười lúc nào chẳng biết ha.”
Haizakura: “Lúc ăn anpan em cũng tự dưng cười luôn đấy ạ!”
Usami: “Vậy, cứ nghĩ theo hướng đó là được đấy nhỉ?”
Haizakura: “Nếu thế thì cứ cho anpan làm món mới của mình được không ạ?”
Usami: “Xin lỗi vì đã khiến em tụt hứng, nhưng quán mình không có lò nướng bánh.”
Haizakura: “A, vậy ạ…”
Usami: “Nhưng mà, một món có sử dụng đậu đỏ thì chắc cũng được đấy.”
Tôi nghía qua bảng thực đơn Haizakura đang xem.
Usami: “Món mà quán mình chưa có, thì chắc là chè đậu đỏ, ohagi với mochi anh đào…”
Haizakura: “Mochi anh đào ấy ạ?”
Usami: “Là loại mochi ngọt có nhân đậu đỏ và được cuộn trong lá anh đào ướp muối.”
Haizakura: “Không phải lá cây anh đào có độc sao ạ?!”
Usami: “Nhưng nếu muối lên thì…”
Haizakura: “À đúng rồi! Thì sẽ không sao!”
Cái vụ tea punch bỏ độc hồi đầu xuân xem chừng vẫn còn đọng mãi trong tâm trí Haizakura.
Otome: “Ồ, vậy ra mấy đứa ở đây.”
Okunomiya-san bước xuống cầu thang và cất giọng gọi, dường như đang tìm tôi.
Usami: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Otome: “Karasuba để quên chìa khóa ở nhà.”
Đoạn, chị ấy giơ lên chiếc chìa khóa mở cửa quán Mèo Đen.
Otome: “Nên là tôi định tới đưa cho con bé.”
Usami: “Hay để em thức chờ cậu ấy về?”
Otome: “Không, không nên chờ mãi một người chẳng biết mấy giờ mới về. Sẽ ảnh hưởng tới công việc ngày mai mất.”
Usami: “Vậy thì để em đi cho.”
Otome: “Cơ mà…”
Usami: “Không sao đâu ạ, cứ để đó cho em!”
Nhờ cảm xúc thật lòng xen chút tò mò mà tôi hiện đang khá hứng khởi.
Otome: “Nhưng quận Sáu là phố đèn đỏ đấy, tôi không thể để em đi một mình được…”
Okunomiya-san đánh mắt về phía Haizakura.
Rồi chị ấy mở miệng, có chút ngập ngừng chưa nói gì, song cuối cùng chị lên tiếng dứt khoát.
Otome: “Haizakura, em hãy tới quận Sáu cùng Usami-kun. Và khi đã xong việc thì trở về ngay lập tức.”
Ngôn từ của chị ẩn chứa sức nặng khó tả, hẳn là tàn dư của thời còn trong quân đội.
Haizakura: “Vâng, em hiểu rồi ạ! Em sẽ cố gắng giúp ích cho ngài ấy ạ!”