Chuyện xảy ra vào một ngày nọ, khi quán vừa đóng cửa.
Haizakura: “... myu?”
Haizakura nghiêng đầu, làm vẻ mặt ngây ngô.
Sau khi khách về hết, toàn thể nhân viên Trà quán Mèo Đen tập hợp tại sảnh để họp bàn về những kế hoạch trong tương lai.
Hiếm có thay, lần này Okunomiya-san cũng góp mặt.
Trên bàn chỉ đặt số cốc sữa lắc bơ đậu phộng tương ứng với số Hình nhân Tự hành ở đây mà thôi.
Còn trước mặt Okunomiya-san và tôi là hai cốc cà phê tỏa hơi nghi ngút.
Mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào Haizakura.
Haizakura: “Mọi người… muốn em suy nghĩ món ăn mới ấy ạ?!”
Lần này thì em tròn xoe mắt, cất cao giọng.
Tay cầm cốc sữa lắc rõ ràng là đặc hơn hẳn so với mọi người, Karasuba-san gật đầu.
Haizakura: “N-Nhưng mà, để em lên ý tưởng món ăn mới cho quán Mèo Đen mình liệu có ổn không vậy ạ?”
Gekka: “Dù chỉ là từng chút một, nhưng em đã dần làm tốt công việc phục vụ. Cũng đã đến lúc cho em dấn sâu hơn vào mảng kinh doanh của quán Mèo Đen rồi.”
Gekka lặng lẽ nói mà chẳng biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt.
Haizakura: “Myu myu myu~”
Usami: “Ahaha… nhưng mà người nấu vẫn là tôi đấy… mong em nhẹ tay chút nhé.”
Phải. Nói thì dễ, làm mới khó.
Đành rằng tôi đã quen với việc nấu nướng rồi đi, nhưng vẫn chưa tới mức gọi là lành nghề được.
Nếu là một món có độ khó cao thì tôi vẫn phải nhờ Houkiboshi-san tư vấn.
Haizakura: “Mọi người từ trước tới giờ đều tự nghĩ ra món mới ạ?”
Gekka: “Trứng ốp lết là ý tưởng của tôi.”
Otome: “Có không gian yên ả cũng không tệ, nhưng thêm chút đồ ăn nhẹ vẫn hơn.”
Haizakura: “Bà chủ hồi ấy không phải bà chủ ạ?”
Otome: “Ừ, hồi đó tôi vẫn còn tại ngũ. Khi nào rảnh tôi mới ghé qua thôi.”
Okunomiya-san mỉm cười, cơ hồ hoài niệm về quán Mèo Đen ngày trước…
Otome: “Dù vậy…”
—Trong thoáng chốc...
Toàn thân chị căng lại, tông giọng thì chùng xuống.
Otome: “... Không biết tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, mà vẫn có một thứ chưa xuất hiện trên thực đơn.”
Usami: “Hả? Chị là bà chủ mà vẫn có thực đơn bị phủ quyết á? Đấy rốt cuộc là…”
Otome: “Là rượu chứ còn gì nữa.”
Usami: “... Rượu, ấy hả?”
Haizakura: “Myu? Quán Mèo Đen mình có một cái gọi là Bran
[1] Mèo Đen mà. Vậy là có phục vụ rượu rồi…”
Otome: “... Ngon lắm mà.”
Otome: “Hừ, gọi là bà chủ cho oai chứ cũng chỉ là bình phong thôi. Tôi đây làm gì có quyền lên tiếng…”
Okunomiya-san chùng vai xuống, trong nụ cười có đôi phần mặc cảm.
Otome: “Mà thôi, trông cậy hết vào em nhé… à đúng rồi.”
Okunomiya-san ngẩng mặt lên như sực nhớ ra điều gì, rồi đút tay vào túi áo.
Từ đó, chị rút ra một chiếc phong bì màu trắng.
Otome: “Karasuba, có thư gửi cho em này.”
Karasuba-san mở to mắt, chừng như kỳ vọng chuyện gì đó.
Otome: “Tiếc là không phải.”
Ngay khi biết không phải thứ mình mong chờ, cô ấy lập tức buông thõng vai.
[Chủ nhân] liệu có phải, là ông chủ trà quán hồi trước không nhỉ?
Otome: “Là từ quận Sáu Hoàng Đô đấy.”
Quận Sáu, tức khu ăn chơi lớn nhất Hoàng Đô.
Cô ấy nhận được thư từ một nơi như vậy sao…?
Otome: “Tôi vẫn chưa mở niêm phong đâu. Em tự kiểm tra nhé.”
Karasuba-san đưa tay ra nhận phong bì từ Okunomiya-san, nét mặt đanh lại thấy rõ.
Dẫu đã cầm trên tay song cô ấy không mở nó ra ngay, mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì.
Gekka: “Dao cắt giấy đây.”
Bất luận có nhận thức được sự tình hay không, Gekka vẫn rất nhanh nhẹn đưa cho cô ấy một con dao cắt giấy.
Cô ấy nhắm mắt lại như vừa buông bỏ điều gì, rồi dùng dao cắt giấy vừa nhận được mở dấu niêm phong.
Và rồi… từng chút một, thật sự rất chậm, đến độ như thể đang cự tuyệt phải nhìn vào bên trong, cô mở bức thư ra.
Cùng với bức thư, có một vật trông như một tấm thẻ lớn được kẹp trong đó.
Haizakura: “......?!”
Usami: “......?!”
Bất thình lình, cô ré lên một tiếng kỳ quặc.
Bờ má Karasuba-san co giật, sắc mặt đột nhiên tái xanh.
Haizakura: “... ưm, Karasuba-san, trong thư viết gì vậy ạ?”
Nét mặt thế kia mà bảo không có gì quả tình khó tin.
Karasuba-san hít vào thật sâu như muốn tự trấn an bản thân.
Cô không thở ra ngay, mà cố nén thêm chút nữa…
Rồi cô thở ra một hơi dài thật dài, nom như muốn trút bỏ hết những cảm xúc trong mình vậy.
Cứ thế, bờ vai cô nhấp nhô lên, rồi lại xuống.
Một ngữ điệu thiếu hẳn sinh khí.
Nhưng Okunomiya-san và Gekka lại chẳng có vẻ gì là để tâm lắm.
Chẳng lẽ cả hai đã đoán trước Karasuba-san sẽ trở nên thế này rồi sao?
Haizakura: “Myu…?”
Haizakura thì có vẻ vẫn chưa hết bất an.
Haizakura: “V-Vâng!”
Cô vừa dứt lời, Okunomiya-san và Gekka cùng lúc đứng dậy.
Usami: “Hả?”
Haizakura: “Tại sao lại vậy ạ?”
Tôi và Haizakura cùng nghiêng đầu.
Nhưng…
Gekka: “Đã rõ.”
Okunomiya: “Vậy để tôi kiểm tra sổ thu chi cho.”
Hai người kia thì lại dễ dàng đón nhận những gì Karasuba-san nói.
Trước một Karasuba-san bất chợt cười vô hồn như vậy, tôi và Haizakura quyết định im lặng là vàng.
[1] Ở đây ngụ ý "brandy", một loại rượu được chưng cất từ trái cây, rau quả lên men với nồng độ cồn thấp hơn hẳn rượu nguyên chất.