“Em xin lỗi, nhận nhiều thế này…”
Tôi cầm cái túi giấy chứa đầy những chiếc bánh su nhân đậu phộng.
Trước cửa quán nhậu, tôi khẽ cúi đầu.
“Chị còn cho em cả đồ nhắm nữa.”
Tôi được cho cả khô mực cỡ lớn làm quà.
Lật cuốn sổ ghi chú treo ngang eo, đoạn chị ấy giật ra một trang.
“Thật sự xin lỗi chị vì mọi chuyện ạ.”
“Đi ra đường lớn có đèn mà, không sao đâu ạ.
Houkiboshi-san, thật sự cảm ơn chị.”
Trong một thoáng, Houkiboshi-san hướng ánh nhìn xa xăm như đang hồi tưởng điều gì.
Sau đó, chị ấy mỉm cười thật nhẹ nhàng.
* * *
Usami: “Tôi về rồi đây…”
Dứt lời, tôi mở cửa quán Mèo Đen.
Một màu đen tuyền tĩnh mịch ngự trị trong căn phòng. Hội Hình nhân hẳn đã tạm tắt nguồn để nghỉ ngơi rồi. Chỗ bánh su nhân đậu phộng này đành để ngày mai vậy.
Bước vào gian bếp, tôi bật đèn lên. Sau khi mở quyển công thức dày cộp trên giá, tôi đặt tờ ghi chú vừa nhận từ Houkiboshi-san vào mục bánh su.
Một tờ công thức được viết nắn nót và tỉ mẩn bằng bút máy.
Nét bút trên tờ ghi chú và quyển công thức giống nhau như lột. Và như vậy, quyển công thức đã có thêm một trang nữa.
Karasuba: “Mừng ngài trở về.”
Usami: “Karasuba-san, mình đánh thức cậu à?”
Karasuba: “Em nhận điện thoại báo về muộn của ngài rồi, nhưng em nghĩ thức chờ ngài thêm một chút cũng chẳng mất gì.”
Usami: “Mình xin lỗi… à, cái này không phải là quà cảm ơn đâu, nhưng cậu muốn ăn không?”
Karasuba: “Cái này là?”
Tôi giơ ra túi bánh su nhân đậu phộng.
Usami: “Mình vừa học làm đấy.”
Karasuba: “Vậy em xin. Măm…”
Cô ấy mỉm cười điềm đạm, rồi nhẹ nhàng thưởng thức chiếc bánh su giòn xốp.
Karasuba: “Ăn vào thấy thích thật đấy.”
Usami: “A, cậu ăn trúng cái có đậu à? Người ta đồn như thế sẽ gặp may lắm đấy.”
Karasuba: “... Ngài đã gặp Houkiboshi rồi à?”
Usami: “Ừ, nhân viên nhà bếp tiền nhiệm của quán Mèo Đen. Dù chỉ là tình cờ thôi.”
Karasuba: “Cậu ấy khỏe chứ?”
Usami: “Chị ấy đang trổ tài đứng bếp trong một quán nhậu.”
Karasuba: “Vậy là tốt rồi.”
Usami: “Sao chị ấy phải làm việc ở đó vậy?”
Karasuba: “Thì bởi, cậu ấy có quen với cô con gái bên đó. Rồi hồi đầu xuân, người phụ trách nấu ăn trong quán đột nhiên nghỉ việc nên…”
Usami: “Nên chị ấy mới tạm thời được thuê à…”
Karasuba: “Vâng. Ông chủ trước từng nói, được làm việc với người tín nhiệm Hình nhân âu cũng là điều tốt…”
Usami: “Chị ấy sẽ trở về quán mình chứ?”
Karasuba: “Hình như gần đây họ vừa nhận thêm nhân viên mới. Cậu ấy bảo sẽ về ngay sau khi hoàn thành chuyển giao công việc.”
Usami: “Ờ… trong trường hợp ấy thì mình có bị sa thải không…?”
Karasuba: “Em vừa nói rồi mà. Được làm việc với người tín nhiệm Hình nhân âu cũng là điều tốt.”
Karasuba-san khẽ cười, như để trấn an tôi.
Karasuba: “Usa-san, ngài cũng là một người như vậy đấy. Houkiboshi cũng không phải sẽ về ngay nên… em kỳ vọng vào ngài lắm đó.”
Usami: “... Mình hiểu rồi!”
Tôi phải phấn đấu hết sức để tiếp thu những điều được chỉ dạy.
Nhưng mà, chắc chắn sẽ không sao đâu.
Tự nhủ như vậy, tôi bèn cắn một miếng bánh su đậu để tiếp thêm may mắn.