Lúc này trời đã tối hẳn.
Trong quán nhậu vắng lặng, Houkiboshi-san tất bật với thao tác đóng cửa tiệm.
“Houkiboshi-san này.”
Còn tôi đang đứng lẻ loi trong bếp.
Tôi quấn tạp dề của quán nhậu thay cho chiếc tạp dề thường dùng.
“Chuyện này có ổn thật không vậy ạ?”
Nói đoạn, chị nháy mắt.
“E-Em xin lỗi ạ…”
Houkiboshi-san trở lại trong bếp.
Sau khi rửa sạch cả hai tay, chị ấy lần lượt lấy ra bột mì và trứng.
“Vâng, đúng ạ. Em thử nhiều lần rồi, lần nó không nở, lần thì bị cháy…”
“Không, em trộn nhiều nước lắm ấy.”
“Chuyện đó… một lần ạ. Đường em để nguyên.”
“Vấn đề nằm ở đấy ạ?”
Chị ấy luôn tay rây bột trên bát.
Cảnh tượng màu trắng sữa tựa như tuyết rơi dần hiện ra.
“Hừm hừm, em hiểu rồi.”
Đây là khâu duy nhất tôi không hiểu trong quyển vở công thức.
Nhất cử nhất động của Houkiboshi-san đều là bài học hữu ích.
Về phần mình, tôi chỉ biết gật gù cái đầu như gà mổ thóc.
Dứt lời, chị ấy lục lọi trong tủ ra một cái lon thiếc.
“Đó là…”
Chị nghiêng cái lon, đổ một ít thứ bên trong vào bột bánh.
Sau đó, chị dùng thìa múc bột lên và đặt nó vào một cái khay.
“Độ bóng của bột áo khác hẳn…”
Trông hứa hẹn thật.
* * *
Pạch pạch pạch pạch, tôi bất giác vỗ tay.
“Tuyệt thật đấy, hoàn hảo luôn rồi còn gì!”
Bánh su nở ra trông thật đẹp mắt. Cái màu nâu nhàn nhạt kia chỉ cần nhìn thôi đã như ngửi được hương thơm thoang thoảng rồi. Độ lớn vừa đủ với bàn tay trẻ con. Không có gì để chê.
“Em xin phép ạ!”
Tôi cắn một miếng. Sau cái cảm giác giòn giòn bọc ngoài, khoang miệng tôi liền nếm được sự mềm mại từ kết cấu bên trong. Hơn nữa…
“Ủa? Cái này là…”
Có chút lạo xạo, rồi hương vị ngon lành bắt đầu lan tỏa.
“Đậu phộng sao?! Thảo nào, là thứ chị bỏ vào lúc đó…”
“Hóa ra là vậy. Quả là nó ngon thật.”
Trong khi tôi còn đang mải ngấu nghiến chiếc bánh, chị ấy tiến lại cạnh bên và một lần nữa nháy mắt.
“Houkiboshi-san…”
Vị ngọt dịu, có lúc lại giòn dai… Món bánh này quả là có hương vị sâu sắc.
“Có được không vậy ạ?”
Chị ấy mở miệng thật nhỏ và cắn chiếc bánh tí chút.
Dẫu không thể nếm được hương vị giống như con người, nhưng hẳn là chị ấy cũng sẽ thấy ngon lắm đây.
“Ơ kìa?”
Thần sắc chị sa sút thấy rõ.
Sau khi đã ăn quá nửa, chị ấy hờn dỗi nhìn vào nửa còn lại của chiếc bánh su.
“Ơ, lạ nhỉ. Của em thì lại có hai ba hạt lận…”
“Ừm… Houkiboshi-san?”
Chị lúng búng hỏi, còn miệng thì vẫn nhai bánh.
“Chị ăn nhiều thế có sao không?”
Loáng một cái chị ấy đã ăn hết rồi.
“Lần này chắc phải có rồi nhỉ. Chị cho vào nhiều vậy kia mà—”
“A… để em tìm cho! Đây, cái này thì sao ạ? Bên trong đầy thế này mà!”
Tôi xé đại một cái, thấy bên trong đầy ắp đậu phộng.
“Em ngửi thấy mùi khen khét trong ống khói rồi đấy!”
[1] Nguyên văn là "oiwai no okashi" (お祝いのお菓子) từ chỉ các loại bánh kẹo có quà tặng (thường là phụ liệu) ngẫu nhiên bên trong mà chỉ người may mắn mới ăn trúng.