Prima Doll Encore
06-08: Hoa văn bông tuyết (8)

Otome: “Mạn phép.”

Đã tối muộn rồi, nên Thiếu tá Okunomiya sẽ ngủ lại đây một đêm.
Tôi dẫn ngài ấy tới phòng cho khách. Biết trước kiểu gì cũng thế này nên tôi đã dọn giường từ sớm.


Ấy vậy nhưng, tôi không tính đến trường hợp ngài ấy có Hình nhân đi theo.

Yukiha: “Cho tôi mượn một cái ghế, thế là được rồi.”
Yukiha: “Thiếu tá Okunomiya, em sẽ túc trực ở ngoài phòng.”
Otome: “Ờ, cứ thong thả nghỉ ngơi đi nhé.”
Yukiha: “Rõ!”

Yukiha kính lễ, tôi yên lặng cúi đầu, rồi cả hai cùng rời khỏi phòng.


Yukiha: “...... Phòng? Hình nhân thì cần gì phòng ốc chứ?”
Yukiha: “Chẳng lẽ, cô được cho ở phòng riêng sao?”
Yukiha: “Kỳ lạ. Hình nhân chúng ta chỉ cần một cái ghế là có thể nghỉ ngơi được rồi.”

Ngữ điệu của cô ấy nghe sao đầy mùi móc mỉa.

Yukiha: “Cô là Hình nhân Tự hành thuộc Liên đội 383 đúng không?”
Yukiha: “Một đơn vị danh tiếng. Thế mà cô lại, phí thời gian vô ích ở cái chỗ như thế này sao?”
Yukiha: “Thì đi khởi tạo luôn là được chứ gì?”

Bị nói trúng tim đen, tôi á khẩu.

Yukiha: “Những phần bị hỏng cứ đem thay mới hoàn toàn, còn chỗ nào có vấn đề thì xóa đi là xong.”
Yukiha: “Đúng, tất cả vì Hoàng Quốc. Chẳng phải bởi thế mà tiến sĩ Tohma mới mất công sửa lại cô từ một mớ sắt vụn hay sao?”
Yukiha: “...... Thế mà tôi đã đặt kỳ vọng vào cô đôi chút đấy.”

Bỗng dưng, cô ấy quay mặt đi mà lẩm bẩm.

Yukiha: “Tôi đã được nghe về những chiến công và lòng quả cảm của cô. Vai trò của cô không phải là làm người hầu tại cái chỗ khỉ ho cò gáy này đâu.”
Yukiha: “Xin lỗi, tôi lỡ nói nhiều quá rồi. Tôi xin mượn một cái ghế trong bếp.”

Lộp cộp, cô ấy bỏ đi.


Ánh đèn dầu lờ mờ soi sáng hành lang.
Khi chỉ còn một mình, tôi cũng chỉ biết lẩm bẩm như vậy.

*                            *                            *


Tôi dùng xẻng để xúc tuyết và ném chúng sang bên để khơi thông lối đi.
Mới đây còn có một quãng ngày trời ấm, vậy mà mấy ngày qua đột ngột chuyển lạnh trở lại, tuyết rơi dày khắp nơi. Nếu diễn tả theo ngôn ngữ Hoàng Quốc thì, đây đích thị là rét nàng bân[1] rồi.

Rosa: “Ưm… nào!”

Đến phiên mình, Rosa cũng dùng một chiếc xẻng nhỏ để xúc tuyết như tôi.

Rosa: “Em xin lỗi chị Karasuba, phải để chị giúp em thế này…”

Tôi cười, hơi nước phun ra từ ống khói.
Hiếm lắm mới được một ngày trời nắng. Tuyết đang bắt đầu tan nên xúc cũng nặng tay hơn. Tôi đã tưởng cứ để thế mà xúc thì cực lắm, vậy mà chẳng mấy chốc tôi đã xúc xong tuyết ở dinh thự, bèn sang nhà Rosa xem có giúp được gì không. Đúng như tôi nghĩ, vì ông của em bị yếu chân nên em đã phải một mình đem cái xẻng tí ti ra xúc tuyết. Vậy là tôi đi mượn thêm xẻng và cùng em xúc tuyết tầm một giờ đồng hồ.


Sau khi đã xúc xong từ mái nhà và cửa ra vào đến tận ngoài đường, ngoảnh nhìn lại, tôi thấy đó đây toàn núi tuyết là núi tuyết.

Rosa: “Từng này chắc đắp được người tuyết đấy chị nhỉ?”
Rosa: “Nghe vui ghê.”

Gò má ửng hồng, Rosa cười thật tươi.
Chỉ cần đặt ra mục tiêu thì diễn tiến công việc sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Sau khi đã thông được đường ra phố, lần này chúng tôi bắt đầu vo tròn tuyết.

Rosa: “Hai ba, hai ba…”

Chúng tôi lăn tuyết cho tới khi tạo thành một cục tròn cao bằng một nửa Rosa.
Rosa: “Hơ? Không phải chân ạ?”
Rosa: “Tại vì, mình còn phải đặt thân lên trên này, rồi đầu lên trên nữa đúng không ạ?”
Rosa: “Người tuyết nào chẳng có ba bậc ạ?”
Rosa: “Búp bê daruma là cái gì ạ?”
Rosa: “Vậy chân thì để đâu ạ?”
Rosa: “Kỳ thật đó.”

Cô bé cười khúc khích. Xem ra đến cả người tuyết cũng tùy đất nước mà tưởng tượng khác nhau nữa.

Rosa: “Không phải hình daruma cũng được ạ?”

Chúng tôi kiên trì làm thêm hai cục tuyết nữa và đặt chúng lên trên. Quả nhiên để đặt được đầu lên không hề dễ, nhưng sau một hồi vật lộn, chúng tôi đã đắp xong một người tuyết khiến bất kỳ ai cũng phải ngước nhìn.

Rosa: “Tuyệt quá đi… lần đầu tiên em được làm người tuyết luôn đó!”

Đột nhiên, có mùi cháy thoang thoảng quanh đây.
Tôi vội nhìn cái ống khói của mình và thấy nó đang nhả ra những đợt khói đen.

Rosa: “Sao vậy chị Karasuba?”

Vì muốn tiết kiệm nhiên liệu dự trữ, nên sáng nay tôi chỉ hấp thụ một lượng vừa phải. Tôi quên không tính lượng nhiên liệu cần cho việc xúc tuyết này.

Rosa: “Nếu vậy thì, chị dùng nhiên liệu giống Hình nhân Cơ khí nhà em có được không?”
Rosa: “Không được. Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì chị tính sao?”
Rosa: “Cứ uống ở nhà em đi. Để em đi lấy.”
Rosa: “Không sao đâu mà, chị nhanh vào đây đi!”

Nương theo bàn tay bé xíu đang ve vẫy của Rosa, tôi quyết định bước vào trong nhà.
Kịch bản: Okano Touya ‧ Minh họa: Maroyaka ‧ Lồng tiếng: Kusunoki Tomori (Karasuba)
Người dịch: Tennouji Akane ‧ Hiệu đính: Minata Hatsune