Prima Doll Encore
06-03: Hoa văn bông tuyết (3)

Chiếc nồi tráng men kêu lạch cạch trên bếp củi.
Trong lúc chờ bữa trưa hoàn thành, tôi giở một tờ báo trong phòng khách ra đọc. Bài báo nói về cuộc chuyển hướng của Hoàng Quân sang Mặt trận Tây Nam. Giọng điệu rất hùng hồn, nhưng rõ ràng người viết đang rơi vào thế bí. Tôi cố kìm nén nỗi thôi thúc trong lòng mình. Tôi giờ chỉ có thể yên vị tại đây theo dõi chiến sự, không hơn. Huống hồ, tờ báo này đã xuất bản từ một tháng trước rồi, có lẽ giờ này tình thế lại đổi khác nữa cũng nên.

Dù vậy, tôi nghĩ mình vẫn nên chuẩn bị để sau khi được sửa xong có thể quay trở lại trận mạc bất kỳ lúc nào. Giống như con người, nếu Hình nhân không hoạt động thường xuyên thì bản năng của họ sẽ xói mòn đi mất.


Tôi lẩm bẩm tự nhủ.
Không cần thiết phải dốc sức làm việc nhà như con ngốc nữa.

Nagi: [Để sửa được em sẽ mất chút thời gian. Mà tôi cũng không hề yêu cầu em làm việc nhà hay gì cả. Tôi muốn em nghỉ ngơi một chút kia.]

Đúng, đến chủ nhân còn nói như vậy mà.
Nghĩ kỹ thì, tôi thậm chí còn chẳng nhận được lệnh phải phục vụ như một hầu gái.
Ngặt nỗi là một Hình nhân mà không có gì để làm thì lại bức bối, nên tạm thời tôi sẽ lau dọn xung quanh một chút vậy.


Bằng một ý chí nửa vời, tôi đứng phắt dậy tạo thành tiếng.

Nagi: “Oáp~~~~~~~”

Chợt, tôi nghe thấy một giọng người ngớ ngẩn cứ như muốn đối chọi với quyết tâm của mình.

Nagi: “Chào buổi sáng, Karasuba…”
Nagi: “Hở?”

Chừng như vẫn chưa nhận ra điều gì, người ấy nhìn xuống phục trang mình đang mặc.

Nagi: “À ừ, tôi nghịch mấy bộ phận Hình nhân hơi muộn tí. Xong cứ thế này…”
Nagi: “Ấy, em nhắc tôi mới để ý.”

Nguyên phần khuỷu áo dính đẫm dầu đen.

Nagi: “Mấy loại quần áo câu nệ hình thức như này tôi cũng đâu có định mặc.”
Nagi: “Lâu lắm rồi tôi không gặp Otome-chan đấy.”
Nagi: “...... Không được à?”
Nagi: “Ấy ấy, từ từ…!”

*                            *                            *




Một lần nữa, tôi lại thở dài.
Trước bếp lửa, tôi ngồi chờ bộ quân phục đang phơi trên dây kia khô ráo.


Vậy mà tôi lại bỏ thời gian đi giặt quần áo.
Nghĩ lại, hình như từ lúc tới đây tôi toàn tất bật với việc nhà.


Người ấy quá thiếu kỹ năng sinh hoạt đời thường.
Điều ấy vô tình khiến tôi tin rằng mình phải chăm sóc người ấy, với tư cách một Hình nhân.

Nagi: “Nè~ Karasuba~”

Người ấy chợt ló mặt ra từ căn phòng bên cạnh. Tầm này chắc trên người ngài chỉ còn độc đồ lót.

Nagi: “Tôi xin lỗi, nhưng em xuống phố nhận đồ cho tôi được không?”
Nagi: “Bình thường thì tôi đi là được rồi, cơ mà không may thay, quần áo đang giặt thế kia…”
Nagi: “Tôi đã ghi chú địa điểm sẵn cho em rồi đây.”
Nagi: “Tôi nhờ em đó.”

Tôi đứng dậy, lấy tờ ghi chú từ tay chủ nhân.

Nagi: “Chuyện gì thế?”
Nagi: “Bây giờ không phải em nên tạm quên chuyện đó đi thì hơn sao?”
Nagi: “Em cứ là em như lúc này là được rồi.”
Nagi: “Một Hình nhân có thể giúp đỡ người khác, chẳng phải vậy là được rồi sao?”

Những lời chủ nhân nói, thật khó lòng coi là lời khuyên hữu ích cho được.




Kịch bản: Okano Touya ‧ Minh họa: Maroyaka ‧ Lồng tiếng: Kusunoki Tomori (Karasuba)
Người dịch: Tennouji Akane ‧ Hiệu đính: Minata Hatsune