Prima Doll Encore
06-01: Hoa văn bông tuyết (1)

Câu chuyện này diễn ra ít lâu trước khi quán Mèo Đen mở cửa.
Cũng là câu chuyện, kể về lần đầu tiên Karasuba được ban tên———

*                            *                            *

Âm thanh một vì sao sa xuống.
Đó là một âm thanh phù du và tản mác. Nó mang theo phong vị cô liêu, không khác mấy tiếng kẹo konpeito[1] rơi trên mặt giấy gai dầu. Cái gọi là ‘thời khắc sau cùng’ có lẽ trông cũng sẽ như thế này. Một cơn mưa sao băng che kín bầu trời. À không, chúng chỉ là những phi đạn tự hành mà thôi. Vô vàn đôi cánh dang rộng tạo thành hình thập tự như thể báo hiệu điềm gở, và khói bắt đầu bốc lên kèm theo tiếng rít từ những nhiên liệu lỏng. Cuối cùng, vạn vật bị nhấn chìm trong luồng ánh sáng trắng xóa. Đó là một thế giới chẳng còn màu sắc lẫn âm thanh—

*                            *                            *

Một tiếng động từ đâu phát ra, khiến tôi dần dần tỉnh giấc.
Không gian quanh tôi sáng trắng nhấp nhoáng. Tưởng chừng thứ ánh sáng chói lòa ấy vẫn chưa hết thiêu đốt mắt tôi. Phải đến một lúc sau tôi mới nhận ra, ấy là bởi đôi mắt tôi đang phản chiếu lại những tia sáng lấp lóa ngoài kia.
Tôi được đặt nằm lên một chiếc bàn thợ, trên người đắp cẩn thận một tấm chăn.



Tôi nâng cơ thể dậy và kiểm tra khả năng hoạt động của từng bộ phận. Sẽ chẳng lạ gì nếu tay chân tôi mong manh đến độ gãy rời ngay khoảnh khắc cố gắng đứng dậy.


Tuy nhiên, trái với sự dè chừng của tôi, đôi ủng dưới chân có thể dễ dàng đặt lên sàn nhà. Sàn gỗ phát ra tiếng cọt kẹt nho nhỏ khi tôi đứng dậy. Xem ra tai tôi cũng đang hoạt động bình thường.
Tôi chầm chậm tiến đến gần cửa sổ. Hình như đang là buổi rạng đông, ánh bình minh bàng bạc tỏa chiếu lung linh đằng xa. Thảng lúc, tuyết chất đống thành đụn trên những cây linh sam kia rơi rụng lắt nhắt, khiến cành cây bật nảy lên rồi rớt tuột xuống kèm theo những tiếng bình bịch. Hẳn đây chính là âm thanh tôi nghe được ít phút trước.

??: “Chào buổi sáng, Karasuba.”

Một giọng nói vang lên. Dù có hơi phật ý, tôi vẫn từ từ quay mặt về hướng đó.


Sĩ quan: “Em thấy trong người thế nào rồi?”

Một sĩ quan với khuôn mặt ưa nhìn cùng nụ cười không mấy nghiêm túc trên môi. Tóc dài quá mi, thân người mảnh dẻ được bao bọc trong bộ quân phục màu mực loãng. Trên tay người đó cầm một chiếc cốc thí nghiệm.


Sĩ quan: “Nào nào, uống chút dầu đậu phộng cho tỉnh người cái đã nhỉ. Tôi đã pha nó đặc hơn bình thường rồi đấy.”

Dù có nửa phần bị ép, tôi vẫn nhận lấy bình nhiên liệu, ngậm ống hút mà từ tốn uống.

Sĩ quan: “Không phải lo, cơ thể em đã được sửa lại hoàn toàn rồi. Chuyện xảy ra với Liên đội 383 khủng khiếp thật đấy… Giờ tạm thời em cứ thong thả nghỉ ngơi đi.”
Sĩ quan: “Sao thế, Karasuba?”

Tôi nói, giọng trầm xuống. Tôi không thể không lên tiếng về cái cảm giác bức bối mình cảm thấy từ nãy đến giờ được.

Sĩ quan: “Ừ, về chuyện đó.”

Nghe tôi trình bày, người đó chỉ đơn thuần nhún vai.

Sĩ quan: “Tôi đã cố tìm những bộ phận phù hợp với em nhất có thể, chứ không thể phục hồi em nguyên trạng được. Thôi thì, em tự xem đi này.”

Người đó lấy từ trong túi áo ra một chiếc gương cầm tay, và nhẹ nhàng đưa nó cho tôi.


Đen. Như một con quạ. Một màu đen bóng mượt điểm xuyết sắc xanh. Chẳng hề giống bộ dạng của tôi lúc trước chút nào…

Sĩ quan: “Nói một cách đơn giản thì, em đã được tái sinh, nên tôi nghĩ đổi cả tên của em cũng là một ý hay. Tôi đã đau đầu lắm đấy, nhưng cuối cùng cũng nghĩ ra một cái tên ưng ý.”

Chừng như không nhìn ra cảm xúc của tôi, người đó liên tục gật gù tự đồng tình.

Sĩ quan: “[Karasuba] nghe hay mà nhỉ?”

Trông người đó tự mãn vô ngần… lại còn mỉm cười mãn ý, như muốn nói rằng đây là điều khiến mình tự hào từ tận thâm tâm.

Sĩ quan: “Hở?”
Sĩ quan: “Ấy, nhưng tôi nghĩ mình đã làm tốt lắm rồi đấy chứ?! Trong cái thời điểm vật tư khan hiếm mà tạo ra được Hình nhân xinh đẹp nhường này thì…! Hồi trước em trông còi cọc là vậy mà giờ ngực nó đầy đặn thế kia còn gì…!”
Sĩ quan: “Với cỡ ngực thế này thì Lobelia cũng phải xách dép đấy!”
Sĩ quan: “Rồi là nhìn đôi chân này đi, một đường căng tràn sức sống cực chuẩn luôn!”
Sĩ quan: “Dù ở thời đại nào, vẻ nữ tính vẫn là hoàn hảo nhất.”
Sĩ quan: “À, tôi suýt quên không nói.”

Người ấy mỉm cười và vỗ nhẹ vai tôi… Karasuba mấy lần.

Sĩ quan: “Tôi tên Tohma Nagi, là thợ chế tác Hình nhân. Bây giờ tôi đang tại ngũ… mà cũng chỉ là sĩ quan phụ trách mảng kỹ thuật thôi. Trong thời gian còn ở khu nghỉ dưỡng này thì tôi sẽ là chủ nhân của em.”
Sĩ quan: “Vai trò của tôi là sửa chữa em. Chiếu cố nhau nhé, Karasuba.”

Cùng nụ cười tinh nghịch, người ấy nháy mắt với tôi.

[1] Konpeito là một loại kẹo nhiều màu, nhỏ như hoa giấy và cứng như đá, được du nhập vào Nhật Bản từ phương Tây.



Kịch bản: Okano Touya ‧ Minh họa: Maroyaka ‧ Lồng tiếng: Kusunoki Tomori (Karasuba)
Người dịch: Tennouji Akane ‧ Hiệu đính: Minata Hatsune